Thứ Năm, 9 tháng 7, 2009

Càm ràm vợ con


Sáng nay, rãnh rỗi bạn rũ đi uống cà phê. Trong lúc trà dư cafe hậu nghe bạn kể 2 mẫu chuyện tào lao thiên địa; nhưng ngẫm nghĩ thấy hay hay, gờn gợn, nghẹn ngào nên ghi lại đây để khi buồn khỏi trách ông xanh:

Chuyện tào lao thứ nhất: Lão Chồng sau khi đi thăm đám ma người vợ của Bạn mình về nhà, mặt mày buồn bả, bỏ ngủ quên ăn tám ngày liền; Mụ vợ lão ta bèn lân la dò hỏi: "Ông ạ, Bà vợ Bạn của ông đã già yếu rồi, hơn nữa cũng bệnh tật tùm lum, Bả đi như thế cũng nhẹ nhàng cho chồng con khỏi khổ, vậy cớ can chi mà ông buồn bả lắm vậy? Hay là ông có duyên nợ chi khó nói lắm hay chăng??? Thôi hãy gạt hết đi ưu phiền để vui sống quảng đời còn lại với vợ con". Lão Chồng nghe vậy bỗng òa lên khóc nức nở, khóc tức khóc tưởi như chưa từng được khóc bao giờ. Cả gia đình con cháu xúm lại an ủi một hồi lão chồng mới nấc nấc trong nghẹn ngào thì thào lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ, rồi bồng lão ta rống lên: "Trời ơi là trời! thế mà cả nhà không ai hiểu cho tui hay sao? Vợ người ta thì đua nhau chết ào ào, còn vợ của tui thì cứ sống nhăn răng ra đó, không chịu chết cho rồi, mà cứ đeo bám tui mãi như thế này thì làm sao tui sống cho hết đoạn đời còn lại đây!!!"

Chuyện tào lao thứ hai: Lão chồng già nằm thoi thóp trên giường bệnh, cả nhà vây quanh, tiềng khóc thút thít của vài người như xé lòng xé ruột trước giây phút lâm chung của người sắp đi họp. Mụ vợ lão ta ngồi bên cạnh, tay vuốt nhẹ lên má, lên trán, lên ngực lão ta và thầm thì nức nở nghẹn ngào: "Ông ơi! Ông mà ra đi thì tui cũng đi theo lập tức, chứ làm sao tui sống nỗi khi thiếu vắng ông" Mụ ta tâm sự với đôi dòng lệ tuôn rơi lả tả. Bỗng lão chồng mở mắt ra, đứng phắt dậy hét lớn một thôi một hồi rằng: "Thôi, thôi! Mụ đeo bám theo tôi suốt chừng ấy chưa đủ hay sao??? Bây giờ tôi sắp được về bên kia thế giới để may ra tạo dựng cuộc đời mới mà mụ cứ bám riết tôi như thế thì thử hỏi cuộc đời tôi khốn khổ đến chừng nào mới dứt được???..."

Không có nhận xét nào: