Tam bành lục tặc chi bằng lung tung.
Tan đoài mà chẳng tỉnh đông,
Tỉnh điên một thuở, giếng nông dây dài,
Hài đen gương trắng trang đài,
Ba voi điểm lại một vài gió bay.
Nhớ xưa mẹ dạy như dzầy:
Rằng đêm là ấy, rằng ngày là đêm,
Chuồn chuồn bay thấp thì thêm,
Bay cao thì bớt, cánh mềm thì rơi.
Bút nghiên chữ nghĩa lơi khơi,
Đồ bành, đồ cổ, đồ chơi quá chừng.
Có khi nói, có khi đừng,
Xoa tay chép miệng tưng tưng ơi ngài:
Rằng môn, sắn cũng như khoai,
Tương bần, rau muống chấm hoài răng ê.
Ngày buồn thượng đáo sơn khê,
Rửa tay, gối đá khúc nghê mơ màng,
Hứng men vỗ khúc tàng tàng,
Tào lao bè bạn, càm ràm vợ con.
Nửa đời chen giữa sơn non,
Bây giờ điểm lại chon von sơn già.
Gấm hoa, lủng củng lủng cà,
Đười ươi ốt dột, còn ta ngợm người.
Khùng điên hát thiệt, nói chơi,
Ba tài góp nhặt, khóc cười u oe.
Đông tàn còn vọng tiếng ve,
Mười lăm Kiều Thuý lạnh se gió mùa.
Ba mươi mấy, kẻ thích đùa,
Và bao nhiêu nữa, trâu lùa ruộng hoang.
Đồ Bành
12 nhận xét:
"Khùng điên hát thiệt, nói chơi,
Ba tài góp nhặt, khóc cười u oe."
Miễn sao hát có người nghe
Sẻ chia trong tiếng "u oe khóc cười".
Khơ khơ, ngộ cho câu:
"Chuồn chuồn bay thấp thì thêm,
Bay cao thì bớt, cánh mềm thì rơi"
Em có món quà tặng cho bác nhưng nặng quá, em để bên nhà em, khi nào quởn bác qua khiêng về nhé.
Chào VN sang chơi. Chỉ cần một người sẻ chia tiếng khóc cười u oe cũng đủ ấm lòng rồi Bạn Vn à, bởi vì đường đời trông tấp nập nhưng đôi khi cũng mình cảm thấy cô đơn và băng giá tràn cả cõi lòng.
Nghe có quà mừng quá, mình sang ngay đây TP à.
Biết là mộng sao ko rời mộng?
Rõ đường đi sao ko chịu đi?
Bởi vì mờ mờ ảo ảo cho nên không biết đâu là mộng, đâu là thật; chính vì thế mới chịu lú lẫn mù lòa không biết dường mô mà đi Xư tỷ à.
Đệ Miên ơi! Có giận tỷ và Chần Phen ko vậy?
Cho tỷ năn nỉ mờ! Cười cùng tỷ một cái đi hén?
Hihi! Hí hí
Hình như là truyền nhân của Bùi Giáng thì phải, đọc xong cười ba phút, khóc ba hồi. Cười ba phút vì muốn cười, khóc ba hồi vì mền không mần răng mà họa kiểu ni được. Chạy.
Xư tỷ có mần chi mô mà đệ phải giận hè. Tánh đệ ít cừi, thỉnh thoảng chỉ cừi đờ mi thôi chứ không thể cừi chên bờ nốc được xư tỷ thông cổm.
Đại xư huynh ôi! Đại xư huynh khóc được cừi được nà tiên dzồi. Chứ không cừi không khóc nà tiền mất đi đó xư huynh à.
DQV ghé thăm Miên. Gửi Miên chút an lành trong cuộc sống.
Sao DQV không có nhận xét lung tung cho vui.
Vào thăm Mien, để lại comt nhưng không hiểu sao lại biến mất rồi. Chúc Miên vui khỏe.
La la la, bác Miên về rồi. Hổm rày bác đi đâu mà biệt tăm biệt tích. Nhà cửa sờ đâu cũng thấy lạnh ngắt. Buồn thiu.
Đăng nhận xét