Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Hoang tưởng

Đi tìm em tận chân trời vô định
Cứ điên cuồng thầm gọi dáng thơ ơi
Dù mai đây chân mõi – vắng tiếng cười
Ta vẫn cố tìm em trong ảo vọng
*
Gót ngọc ưu phiền hoa rừng xao động
Và mây chiều từng mảng rụng tan hoang.
Hương trầm thơm ngào ngạt tỏa không gian
Hồn chưa tỉnh nên còn mê đắm mãi
*
Em ở đâu bao giờ em trở lại?
Hay là em vĩnh viễn phụ tình ta!
Tan cõi lòng, buồn chất ngất chia xa
Khô cháy cả trái tim đầy mộng mị
*
Nếu mai sau em dùng lời hoa mỹ
Để tặng ta, nhất định ta không tin
Tâm u mê, hoang tưởng cứ đi tìm
Người tình ảo – Nàng thơ xưa đã chết.
Miên Như
Tháng 12-1996

4 nhận xét:

Nặc danh nói...

Hoang tưởng để lòng ta mộng mi,
Tỉnh mà chi, chạm phải thương sầu.
Chúc Mien mãi mãi bình yên.
Nhánh Lan Rừng

N2Y nói...

Em vẫn biết tình chúng mình là mộng
Nên vội vàng tỉnh mộng trước rạng đông
Đêm hư ảo em ôm tình đơn độc
Tỉnh mộng rồi lại đếm tháng ngày trông!

Trần Phan nói...

He he, hồi nớ bác Miên mộng mị khiếp hè. Không biết khi viết bài này bác đã "trán hói tóc sưa râu chớm bạc" chưa?

Miên Như nói...

Cái thằng Blogspot ni rất ngẳn (Hoặc mình chưa ngâm cú hết), hắn không cho phép reply cho riêng từng comment, nên Mien xin phép reply theo kiểu ni cho tiện. Mong các bạn thông cảm.
1. Tuổi trẻ thường ảo tưởng, trung niên thì hoang tưởng để rồi mộng mị và có lẽ lão niên sẽ viễn tưởng thôi NLR à. Chúc NLR mau tỉnh giấc Nam kha.
2. Lúc đã lâm vào cơn mộng mị rồi thì đâu còn đủ tỉnh táo để mà vội vàng tỉnh giấc được. Trừ trường hợp bị người ta nắm tóc lôi dậy thôi N2Y ạ!
3. Riên TP, Mien xin nói nhỏ thế này, thuở ấy mình mộng mị dữ lắm, cho nên thường đêm bị mụ vợ nắm tóc lôi dậy để thoát ra khỏi cơn mộng mị ám ảnh hằng đêm, do đó tóc mình bị hói dần hói dần, soi gương thấy tệ quá cho nên mình đâm lo buồn sợ rằng các em nó không thèm ngó ngàng đến nữa. Cũng từ đó cái lo làm cho râu bạc dần ra nên có câu Trán hói tóc sưa râu chớm bạc đó. Cứ bây giờ thì bạc hết rồi chứ còn chi nữa mô mà chớm.