Tam bành lục tặc chi bằng lung tung.
Tan đoài mà chẳng tỉnh đông,
Tỉnh điên một thuở, giếng nông dây dài,
Hài đen gương trắng trang đài,
Ba voi điểm lại một vài gió bay.
Nhớ xưa mẹ dạy như dzầy:
Rằng đêm là ấy, rằng ngày là đêm,
Chuồn chuồn bay thấp thì thêm,
Bay cao thì bớt, cánh mềm thì rơi.
Bút nghiên chữ nghĩa lơi khơi,
Đồ bành, đồ cổ, đồ chơi quá chừng.
Có khi nói, có khi đừng,
Xoa tay chép miệng tưng tưng ơi ngài:
Rằng môn, sắn cũng như khoai,
Tương bần, rau muống chấm hoài răng ê.
Ngày buồn thượng đáo sơn khê,
Rửa tay, gối đá khúc nghê mơ màng,
Hứng men vỗ khúc tàng tàng,
Tào lao bè bạn, càm ràm vợ con.
Nửa đời chen giữa sơn non,
Bây giờ điểm lại chon von sơn già.
Gấm hoa, lủng củng lủng cà,
Đười ươi ốt dột, còn ta ngợm người.
Khùng điên hát thiệt, nói chơi,
Ba tài góp nhặt, khóc cười u oe.
Đông tàn còn vọng tiếng ve,
Mười lăm Kiều Thuý lạnh se gió mùa.
Ba mươi mấy, kẻ thích đùa,
Và bao nhiêu nữa, trâu lùa ruộng hoang.
Đồ Bành