oOo
Tôi chạy như con xạ hươu trong bóng tối rừng cây, say vui vì hương thơm ngào ngạt của chính mình. Đêm nay là đêm giữa mùa Xuân; gió này là gió từ phương Nam thổi lại.
Lạc lối, tôi đi lang thang; tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thể tìm.
Từ hình ảnh của ước muốn riêng tư bay ra rồi nhảy múa. Ảo ảnh chập chờn nhè nhẹ lướt qua. Tôi cố ghì ảo ảnh trong tay; ảo ảnh tuột thoát khiến tôi lạc loài. Tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thể tìm.
Rabindranath Tagore
(Đỗ Khánh Hoan dịch)
Lạc lối, tôi đi lang thang; tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thể tìm.
Từ hình ảnh của ước muốn riêng tư bay ra rồi nhảy múa. Ảo ảnh chập chờn nhè nhẹ lướt qua. Tôi cố ghì ảo ảnh trong tay; ảo ảnh tuột thoát khiến tôi lạc loài. Tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thể tìm.
Rabindranath Tagore
(Đỗ Khánh Hoan dịch)
2 nhận xét:
Tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thể tìm.Lời nhà Triết học Tagore thật thâm thúy. Hãy sống vui vẻ và chấp nhận như thế cho lòng thanh thản, Miên Như ạ !
Cám ơn người. Hãy yên lòng. Mien lúc nào cũng thanh thản. Nếu không thanh thản làm sao mà viết blogs được. Lời của Tagore quả là rất thâm thúy.
Đăng nhận xét