Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2009

Gã thủy thủ già


Gã thủy thủ già
Đã đi hết hành trình của mình,
Quay về nơi bến cũ.
Sóng vỗ bờ
Lưu luyến mãi.
Vì sóng biển và thủy thủ kia là bạn
Bao năm rồi gắn bó chuyện buồn vui.
*
Thuở mùa xuân
Vượt muôn trùng lớp sóng,
Chuyện sâu nông lòng biển:
Hỏi mai sau!
Và xanh thắm trưa hè gió mặn
Sóng ân tình tâm sự cuộc biển dâu.
*
Có những lúc chiều buông, nắng sớm
Đại dương bao la trăn trở buổi quay về.
*
Thu sang,
Đêm trường ánh trăng vàng ru giấc.
*
Rồi đông đến,
Người thủy thủ lên boong tàu,
Buộc lại chiếc buồm xanh.
Cho bão táp, cuồng phong,
Sóng gầm giận dỗi
Vẫn yên bình lòng biển lắng thêm sâu.
*
Thời gian trôi nhanh,
Trôi nhanh,
Chiều buông xuống.
Người thủy thủ già thanh thản,
Đếm bước chân mình trên biển cát bình yên./.

Miên Như
Huế, 13/02/2009

6 nhận xét:

Nặc danh nói...

Vài ảnh đẹp [và trẻ](có về biển) cho bạn ở đây :
http://diendan.zooz.vn/showthread.php?t=47195
Dấu chân mình in, thanh bình cát trắng,
Biển mãi vang tiếng sóng gọi "chàng già".

Nặc danh nói...

Sau lưng là biển. Cảm nhận ở đây là sự cô đơn hơn là già cỗi.

thanh cù lần nói...

Người thủy thủ lên boong tàu
Buộc lại…. (xin sửa anh Miên Như rất Huế của tui một chữ)
Bài thơ hay, an nhiên thế là mừng. Mong rằng … thủy thủ già (chưa già đâu) đừng nhớ biển mà lại giong buồm nữa thì khổ bà xã…

Nặc danh nói...

Sức tàn lực kiệt về vợ chăm sóc là chuyện đương nhiên

Haohao nói...

Nửa đêm thức giấc nhớ thương
Thời còn trai trẻ vấn vương tui hoài
Thử xem một bận thử coi
Mở ra đậy lại, một hồi trân trân

Nặc danh nói...

Thanks Haohao!
Nửa đêm tỉnh giấc lệ hai hàng
Đốt thuốc nhìn mây rối ngỗn ngang
Dưới núi giăng giăng ngàn sợi khói
Bên sông nghèn nghẹn vạn hồn hoang
Tài hoa ngừng lại, đau tim óc
Khờ khạo chen ra nát ruột gan
Được mất, nỗi trôi không nói nữa
Ức Trai có thấu chút tâm can!
Miên