Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2009

Phôi pha


Râu từng sợi và tóc
từng sợi bạc
Tháng ngày xa, sương khói cũng bay xa
Dòng sông xưa giờ bỗng đã phôi pha
Còn chăng nữa mong manh từng chiếc bóng
*
Ai ngồi lặng nghe xôn xao cuộc sống
Nhìn thế nhân hối hả chuyện áo cơm
Hỏi bao giờ quay trở lại cố sơn
Cho mây trắng đùa vui ngoài song vắng
*
Ai chới với nơi muôn trùng lớp sóng
Rồi u mê lẫn lộn cuộc phù sinh
Thấy mơ hồ tăm tối cõi vô minh
Tuồng như thật và tuồng như không thật
*
Ai lạc lõng trong phố phường tất bật
Cứ ngây ngô hát đoản khúc vô thanh
Dưới đêm trăng, trước những cặp mắt xanh
Rồi lặng lẽ, nửa nụ cười gượng gạo
*
Ai chao đảo giữa Tình Đời, Ý Đạo
Trí bất minh và tâm bất tại yên
Có nhiều khi thanh thản chợt ưu phiền
Lúc đối bóng tóc râu từng sợi bạc
*
Ai sảng khoái nâng ly cao tiếng hát
Vỗ bụng rau, ngất ngưỡng thú tiêu dao
Gối cỏ sương tiêu sái cuộc trần lao
Cười ha hả bên trời, râu tóc trắng.
Miên Như

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Cháu len lén vào nhà lục lọi, phát hiện ra bài thơ này. Một bài tự sự thật hay!