Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

Lão Tử & Khổng Tử

Tương truyền, Khổng Tử qua Chu thăm Lão Tử. Lão Tử cởi trâu ra tận đầu làng đón Khổng Tử. Hai người đàm đạo với nhau trong ba ngày về Đạo.
Đến khi chia tay, Lão Tử bảo với Khổng Tử rằng: "Những người ông nói đó, thịt xương đều nát cả rồi, chỉ còn lại lời của họ mà thôi. Tôi nghe nói người giàu sang tiễn nhau bằng vàng bạc, người nhân tiễn nhau bằng lời nói.
Tôi không phải là người giàu sang, tạm coi mình là người nhân mà tiễn ông bằng lời này: Người buôn giỏi thì giấu kĩ vật quý, xem ngoài như không có gì; người đức cao thì tướng mạo như ngu độn. Ông nên bỏ cái khí kiêu căng, cái lòng đa dục, cái vẻ hăm hở cùng cái chí quá hăng của ông đi, những cái đó không có ích gì cho ông đâu. Tôi chỉ khuyên ông có bấy nhiêu thôi"
Khổng Tử về đến nhà suốt ba ngày không ra khỏi cửa, bảo với môn sinh rằng: "Loài chim, ta biết nó bay được; loài cá ta biết nó bơi được; loài thú ta biết nó chạy được. Chạy thì ta dùng lưới để bẫy, bơi thì dùng câu để bắt, bay thì dùng tên để bắn. Còn loài rồng cưỡi gió cưỡi mây mà bay lên trời thì ta không sao biết được. Nay ta gặp ông Lão Tử; ông là con rồng chăng ?"

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2009

Không đề

Thơ không có cánh mà bay,
Tình không chân vẫn đêm ngày lang thang!
*
Mỗi người có một ngôi vườn,
Để khi cô quạnh nghe sương tự tình!
Minh Đức Triều Tâm Ảnh

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2009

Đoản khúc vô đề

Đoản khúc 1
Ngày ký ức đã mù mờ thế thái
Nẻo gần xa
khuất lấp cuộc nhân sinh
Khói sương chiều
nghểnh ngãng cái nhục vinh
Mây theo gió ra biển khơi tít tắp
Lúc ngó xuống cơn mê dài vụt mất
Ngẫng đầu lên bỗng thấy
thoáng hư như
Hậu đình hoa đâu phải khúc riêng tư
Khi tình khép trí tâm thôi vọng động.
Đoản khúc 2
Bàn tay mở, lung linh vầng nhật nguyệt,
Khép bàn tay, huyển ảo chuyện sâu nông.
Cuộc phù sinh kim cổ hóa hư không
Tâm an trú nơi lều tranh phố cũ.
Miên

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2009

Bảo An, Rơm và Bim







Kính chào quê hương

Cư trần lạc đạo


Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc xan hề, khốn tắc miên
Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền

Giác Hoàng Điều Ngự
Trần Nhân Tông

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2009

CUNG NIỆM SONG ĐƯỜNG


ĐẠO TRỜI XƯA NAY:
ĐẤNG CHÍNH NHÂN QUÂN TỬ
BẬC HIỀN PHỤ TỪ NHAN
THÁC LÀ THỂ PHÁCH
CÒN MÃI TINH THẦN.
TỰ TẠI NGHÌN THU MIỀN HẠO KHÍ
TIÊU DAO VẠN THUỞ CÕI SIÊU TRẦN

KÍNH NHỚ SONG ĐƯỜNG XƯA
LƯỠNG TOÀN LOAN PHỤNG
PHU PHỤ THANH CẦN
ĐIỀN VIÊN TÙY CẢNH
TƯƠNG KÍNH NHƯ TÂN.
SUẤT TÍNH HIỀN MINH ĐỨC ĐỘ
HẠNH NGÔN ĐOAN CHÍNH NHU THUẦN.
CHỐN CÁT TRẮNG ĐẤT QUÊ KẾ VÕ
MIỀN NƯỚC XANH NỀN TỔ VINH XUÂN
ĐINH KHẮC TỘC THIỆN LƯƠNG MẠCH TRIỀU LONG HỔ
TRẦN XUÂN GIA NGHĨA KHÍ MỆNH ĐẮC PHÚC NHÂN.
HÀNG LÃO TRƯỢNG RỠ RÀNG TỘC HỌ
TIẾNG MẪU TỪ THƠM THẢO HƯƠNG LÂN.
DẠY CON HIẾU KÍNH
NHỚ TỔ TRUY ÂN
TRỌNG ĐẠO LÀM NGƯỜI
CHÍ THIỆN, CHÍ NHÂN.

TOẠI BÁCH NIÊN, GIÃ MIỀN VÔ THƯỜNG HẠN HỮU
TRÒN THẾ KỶ, QUY CHỐN BẤT TỬ TRƯỜNG XUÂN.
ÂM DƯƠNG VỜI VỢI
THƯƠNG TIẾC VÔ CÙNG
NAY CHÚNG CON THÀNH TÂM BÁO HIẾU
NGUYỆN DỰNG LINH PHẦN
UY NGHI TRÁNG LỆ,
HOA CỎ TƯƠI XUÂN;
MÊNH MÔNG LƯU THỦY
LỒNG LỘNG HÀNH VÂN.

TRỜI XANH ẤY GẤM HOA RỘNG TRẢI
BIỂN BIẾC CHỪ NGHIÊN MỰC THƠM LỪNG
TRĂNG TRONG NGỤ VẦNG LẠC YẾN
GIÓ MÁT HỨNG ĐIỆU THƯỜNG XUÂN
KHẮC ĐÁ GỬI ĐẤT TRỜI, MUÔN ĐỜI TÔN VINH PHỤ ĐỨC!
CHÉP BIA TRUYỀN MAI HẬU,VẠN THUỞ CUNG NIỆM MẪU ÂN!
NHUẦN HƯƠNG ĐẠO LÝ
DIÊN PHÚC THIÊN CHÂN.

KẾ VÕ, TIẾT SƠ THU MÙA VU LAN
NĂM ẤT DẬU 2005
CON CHÁU NỘI NGOẠI
BÁI NIỆM THÂM ÂN

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

Hoành đối Đinh gia


HOÀNH PHI CÂU ĐỐI
TẠI ĐINH GIA VÀ ĐINH TỘC

Lời thưa: Trong quá trình sưu khảo Hoành phi, Câu đối tại Đinh gia và Đinh tộc Miên Như tôi đã được anh Trương Đình Tín giúp chép lại, phiên âm và dịch nghĩa; tiếp theo Miên tôi cũng đã nhờ anh Ngô Thời Đôn xem qua cho một lượt. Tuy nhiên do bản thân tôi kém cỏi trong lĩnh vực Hán Nôm và thời gian gấp gáp cho nên việc biên chép lại có một số ý chưa được rõ. Miên tôi vô cùng cảm ơn và kính cẩn lắng nghe những lời chỉ giáo của Quý cao nhân ghé xem trang này.

長恩國
QUỐC ÂN TRƯỜNG
Ơn của Nước dài mãi

CÂU ĐỐI:
司馬儲官花衮寵
懸車舊 往菊松香
維新甲寅冬
Tư Mã trừ quan hoa cổn sủng,
Huyền Xa cựu vãng cúc tùng hương.

Niên hiệu Duy Tân năm Giáp Dần (1914)
Thôi làm quan, vẫn còn vinh hiển với áo hoa cổn,
Khi trí sỹ, vẫn còn thơm đượm mùi hương cúc tùng.


貞忠篤
ĐỐC TRUNG TRINH
Dốc một lòng trung trinh

CÂU ĐỐI:
列宿 騰光 鑣轡戎曹 攜舊侣
九卿錫寵衣冠洛社會新圖
LIỆT TÚ ĐẰNG QUANG TIÊU BÍ NHUNG TÀO HUỀ CỰU LỮ
CỬU KHANH TÍCH SỦNG Y QUAN LẠC XÃ HỘI TÂN ĐỒ

Lúc ở Bộ Binh, cùng bạn cũ như muôn sao vượt sáng;
Khi về quê hương, vui cảnh mới vẫn áo mão công khanh.

HOÀNH PHI

庥王承
THỪA VƯƠNG HƯU
Nhận sự tốt đẹp của Vương

堂祠丁
ĐINH TỪ ĐƯỜNG
Nhà thờ họ Đinh


澤天配
PHỐI THIÊN TRẠCH
Phối hưởng cùng ân trạch của trời

黃合美
MỸ HỢP HOÀNG

功孫德祖
TỔ ĐỨC TÔN CÔNG
Đức tốt của Tổ tiên, công lao của con cháu

美其濟世
THẾ TẾ KỲ MỸ
Đời giúp thêm vẻ đẹp

見大萬
VẠN ĐẠI KIẾN
Muôn đời đều biết

大将族
TỘC TƯƠNG ĐẠI
Tông tộc ngày càng lớn

先為孝
HIẾU VI TIÊN
Lòng hiếu trước hết

CÂU ĐỐI

Đôi 1ab
燕翼貽謀觀世德
鳳毛濟美振家聲

YẾN DỰC DI MƯU QUAN THẾ ĐỨC
PHỤNG MAO TẾ MỸ CHẤN GIA THANH

Mưu tính cho đời sau hãy xem cái đạo đức của đời nay
Hãy làm cho tiếng tăm của dòng họ vang dội như bộ lông chim phụng làm cho nó đẹp thêm.


Đôi 2ab
溯原來在清壽出三州開地利
念祖繩繼武瓜延变葉與民生

TỐ NGUYÊN LAI TẠI THANH, THỌ XUẤT TAM CHÂU KHAI ĐỊA LỢI
NIỆM TỔ THẰNG KẾ VÕ QUA DIÊN BIẾN DIỆP DŨ DÂN SINH

Nhớ lại nguồn gốc từ Thanh Hóa, từ nguồn cội này vượt qua ba châu khai phá đất lợi
Nghĩ đến
Tổ tiên có mối dây với Kế Võ, làm cho dân sinh phát triển như cây dưa vươn ra mãi để đâm chồi nảy lộc.

Đôi 3ab
溯其源于濟陽時萬古開耕開創祖
修厥祀乃保大歲一堂繼武繼花孫

TỐ KỲ NGUYÊN VU TẾ DƯƠNG THÌ VẠN CỔ KHAI CANH KHAI SÁNG TỔ
TU QUYẾT TỰ NÃI BẢO ĐẠI TUẾ NHẤT ĐƯỜNG KẾ VÕ KẾ HOA TÔN

Nhớ nguồn gốc này lúc ở nơi Tế Dương muôn đời khai canh khai sáng của tổ tiên
Sửa sang nhà thờ ấy từ năm Bảo Đại một ngôi từ đường Kế Võ nối vẻ đẹp cho cháu con


Đôi 4ab
堂構增光華聚好憑先世德
门楣有耀坤貞無 愧古人風

ĐƯỜNG CẤU TĂNG QUANG HOA TỤ HẢO BẰNG TIÊN THẾ ĐỨC
MÔN MY HỮU DIỆU KHÔN TRINH ĐA QUÝ CỔ NHÂN PHONG

Xây dựng nhà cửa thêm sáng, tinh hoa tụ lại tốt đẹp như đức tốt của các đời trước
Gia thế có vẻ vang thì thuần hậu trinh chính không thẹn với tập tục của người xưa.


Đôi 5ab
地勝叨人繡隴雲塍 疆井舊
靈光自昔龍鱗鳳彩殿亭新

ĐỊA THẮNG THAO NHÂN TÚ LŨNG VÂN THĂNG CƯƠNG TỈNH CỰU
LINH QUANG TỰ TÍCH LONG LÂN PHỤNG THẢI ĐIỆN ĐÌNH TÂN

Đất đẹp cảm ơn người thêu ruộng mây Lũng cõi giếng cũ
Linh quang từ trước, vẻ rồng lân phượng ở đình điện mới


KHÁM THỜ

KHÁM GIỮA:
復其見天地造化
萃以聚祖考精 神

PHỤC KỲ KIẾN THIÊN ĐỊA TẠO HOÁ
TUỴ DĨ TỤ TỔ KHẢO TINH THẦN

Lại thấy đó trời đất tạo hoá
Họp để gặp cái tinh thần của cha


KHÁM HỮU:

木本水源MỘC BỔN THỦY NGUYÊN

Cây có gốc nước có nguồn
裕後寸忱山海固
祀先一念地天長

DỤ HẬU THỐN THẦM SƠN HẢI CỐ
TỰ TIÊN NHẤT NIỆM ĐỊA THIÊN TRƯỜNG

Rộng rãi với người sau một chút lòng thành cũng vững chắc biển núi
Thờ tự trước tiên chỉ một niệm cũng thấy trời đất dài.


KHÁM TẢ:
天經地義THIÊN KINH ĐỊA NGHĨA
Đạo thường của trời và lẽ phải của đất
橋木千枝由一本
長江萬派總同源

KIỀU MỘC THIÊN CHI DO NHẤT BỔN
TRƯỜNG GIANG VẠN PHÁI TỔNG ĐỒNG NGUYÊN

Cây cao nghìn cành đều do một gốc mà ra
Sông dài vạn nhánh đều cùng chung một nguồn.

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2009

Phôi pha


Râu từng sợi và tóc
từng sợi bạc
Tháng ngày xa, sương khói cũng bay xa
Dòng sông xưa giờ bỗng đã phôi pha
Còn chăng nữa mong manh từng chiếc bóng
*
Ai ngồi lặng nghe xôn xao cuộc sống
Nhìn thế nhân hối hả chuyện áo cơm
Hỏi bao giờ quay trở lại cố sơn
Cho mây trắng đùa vui ngoài song vắng
*
Ai chới với nơi muôn trùng lớp sóng
Rồi u mê lẫn lộn cuộc phù sinh
Thấy mơ hồ tăm tối cõi vô minh
Tuồng như thật và tuồng như không thật
*
Ai lạc lõng trong phố phường tất bật
Cứ ngây ngô hát đoản khúc vô thanh
Dưới đêm trăng, trước những cặp mắt xanh
Rồi lặng lẽ, nửa nụ cười gượng gạo
*
Ai chao đảo giữa Tình Đời, Ý Đạo
Trí bất minh và tâm bất tại yên
Có nhiều khi thanh thản chợt ưu phiền
Lúc đối bóng tóc râu từng sợi bạc
*
Ai sảng khoái nâng ly cao tiếng hát
Vỗ bụng rau, ngất ngưỡng thú tiêu dao
Gối cỏ sương tiêu sái cuộc trần lao
Cười ha hả bên trời, râu tóc trắng.
Miên Như

Bình yên


Mơ hồ mấy giọt sương rơi
Thềm xưa trở giấc
Rạng ngời gương trăng
Dại khôn ký ức tơ giăng
Sơn thu mộng mị,
Chổ nằm an nhiên
Ra đi rừng núi bình yên
Quay về phố thị đã im lìm rồi
Gương trăng trở giấc rạng ngời
Thềm xưa mấy giọt
Sương rơi mơ hồ.
Miên Như

Tự trào

Loay hoay một thoáng thoát năm ba!
Đối kính rõ ràng chính thực ta
Trán hói, tóc sưa, râu chớm bạc
Lưng dài, bụng lép, ngực toàn da.
Tới lui lúng túng suy không thấu,
Họa phúc mơ hồ nghĩ chẳng ra
Trước ngọn đèn riêng tình đối bóng
Thực hư, nghịch thuận cũng phôi pha.

Miên Như

Bát Nhã Ngữ Ngôn

Kính mời Chư vị thưởng lãm một đoạn trong Lời bạt của Đức Ông Bùi Giáng về việc Dịch văn được trích trong Tác phẩm Ngộ Nhận của Albert Camus do Bùi Giáng dịch - NXB Văn nghệ - 2006 - Tr151.
Lời rằng:
"Dịch di hay dịch chuyển hay vận chuyển sang bờ cho đáo bỉ ngạn hoặc lai thử nhau, thì đáo cùng lai tận. Cái Ngôi Nhà Tồn Thể vẫn hằng hằng hiện hiện là vô ảnh vô hình, là lão hủ trung niên hay lão nộp vãn niên vẫn không dám rõ Cái Gì là Ngôi Nhà của Tồn Thể.
Hữu Thông, bất cảm hiểu?
Hữu hiểu, bất cảm tri?
Hữu tri, bất cảm thức?
Hữu thức, bất cảm ngộ?
Hữu ngộ, bất cảm ngôn?
Hữu ngôn? Hữu ngôn, bất cảm ngữ?
Hữu ngữ, bất cảm thuyết?
Hữu thuyết, bất cảm thoại?
Hữu thoại, bất cảm hội ư hội thoại thù thắng ngữ ngôn đích phiêu bồng ngôn ngữ?
Lần cuối cùng, trung niên vấp phải bức tường kiên cố của Bát Nhã Ngữ Ngôn.
Lần cuối cùng, Bát Nhã Ngữ Ngôn thị hiện là Kim Cương Ngôn Ngữ.
Lần cuối cùng, Kim Cương Ngôn Ngữ đìu hiu hiển mộng lãng đãng mơ màng là Nương Tử Kim Cương bóng xiêm đồng vọng tiếng vang rập rờn.
Lần cuối cùng, bóng xiêm rập rờn giao thoa phố thị là Thành Phố Chiêm Bao vô ngần Diotima Nương Tử. Non Nước khôn hàn của Đất Đai Mộng Mỵ từ Hằng Thủy mù sa chiếu cố cho hằng hằng lẻ tẻ những tại tồn, tại hoạt, tại tử diệt ư tận tuyệt tam điên tứ đảo Nhất Bình Sinh..."

Miên Như
Phụng đăng

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

Tự tình

Được mất là cái không có thực nhưng đôi khi tôi thơ thẩn đi tìm những dĩ vãng đã phôi pha theo năm tháng.

Khi nhìn dòng Hương êm đềm, trong xanh lờ lững trôi dưới đêm trăng thanh bình và tinh khiết tôi bỗng nhớ về khu rừng ngày xưa, nơi bạn bè tôi bây giờ vẫn còn thao thức bên song để làm mới lại những gì đã làm 30 năm qua.

Nhạt nét hào hoa
Kể từ bẻ phấn, quẳng nghiên,
Gói trang sách cũ, bó thiên chương vàng.
Kể từ vó ngựa lỡ làng,
Trăng thong dong suối, mây lang thang đồi.
Bên sông bóng hạc chiều vơi,
Nắng gầy đỉnh Ngự, phụng rời rã sương.
Tìm vui đá sỏi công trường,
Hào hoa nhạt nét, phong sương ngất trời.
Lục trong ký ức mù khơi,
Dấu hài kỷ niệm, một thời phôi pha.
Bút nghiên, duyên cũ nhạt nhoà,
Góc hiên lẫn lộn cỏ hoa thế tình.
Đôi khi cảm nghĩa nhân sinh,
Tạc thù chén bạn, chén mình nồng cay.
Ra về lãng đãng men say,
Nửa đêm tỉnh giấc tháng ngày gần xa.
Đôi khi thèm tiếng chim ca,
Lên non bỏ lại âm ba muộn phiền.
Ra đi rừng núi bình yên,
Quay về phố thị đã im lìm rồi.
Gương trăng trở giấc rạng ngời,
Thềm xưa mấy giọt sương rơi mơ hồ.

Miên Như

Lãng đãng trên dòng Hương

Bạn ơi!
Xin nâng cạn chén này,
Ta bất chợt thấy hồn mình say đắm;
Say cảnh sắc Hương giang chiều nhạt nắng,
Dáng ai kia, nhè nhẹ
gót sen hồng.

Bao nhiêu tình hòa quện giữa núi sông,
Thêm chén nữa, cho lòng thêm thư thái;
Hương bưởi thơm, tiệc âm thanh vang mãi,
Nét ngọc ngà, tri ngộ, thoáng hư không.

Thôn Vỹ chừ, huyền ảo ánh trăng trong,
Sông huyễn hoặc, khách du lòng chất ngất;
Tiếc nhớ mãi chuyện tình xưa lẫn khuất,
Giữa chiều thu, chừng nhẹ khói sương tan.

Ơ! Ai kia lòng trãi giữa mênh mang,
Cho ký ức tỏa lan nền lụa gấm;
Tiếng vỗ mạn triều dâng vòng tay ấm,
Chốn mù khơi tình sử mãi lặng thinh!

*
Nụ cười em rạng rỡ nét tươi xinh,
Ta chỉ biết, trong ta em chung thủy;
Với tình em ta không cần hoa mỹ:
Em sang sông hay em chưa sang sông!

Giờ không em, bao kỷ niệm mênh mông,
Như vằng vặc ánh trăng rằm đỉnh Ngự;
Mái chèo khua, ru mối tình cô lữ,
Bạn, ta, say đêm hát giữa dòng Hương./.

Huế, 12/04/06
Miên Như

Giấc say


Vách ai thơ đã kín rồi
Mà sao lòng vẫn chơi vơi lỡ làng
Mộng đời người đốt vèo tan
Rêu rong kín phủ mấy hàng buồn tênh.
***
**
*
Và bây giờ
Nghêu ngao dăm tiếng theo làn gió
Một giấc mơ màng, mọt giấc say!