Ngày xưa, nghệ sĩ Kim
Cương được giới hâm mộ gọi là ‘Kỳ nữ’ và Bùi Giáng cũng là một trong những
người đã ‘mê Kim Cương như điếu đổ’. Nói về mối tình si của Bùi Giáng
dành cho mình, Kim Cương đã thổ lộ:
Đúng hơn đó là mối tình
thơ, như một thi sĩ cần một nàng thơ, mà nàng thơ thì bao giờ cũng nên là một
hình ảnh không chạm tới được. Thi hứng được nuôi sống bằng tình yêu bị bỏ đói
là vậy. Bùi Giáng là một thiên tài, nhưng ngô nghê say say tỉnh tỉnh. Nói là
yêu thì bảo sao yêu được ông nhà thơ liêu xiêu, mình treo trái cây tòng teng.
Hôm nào vui thì làm thơ tặng, tôi còn giữ cả chục bài, hôm thì ổng qua ổng...
chọi đá. Thơ thì tôi cất giữ, người thơ tôi trân quý. Ngày ổng mất tôi chỉ biết
cám ơn anh đã là một thi sĩ thiên tài, và đã cho tôi một mối tình đơn phương
chung thủy suốt 40 chục năm trời.
Đối với Bùi Giáng, mối
tình si của ông mang một sắc thái Tiên chứ không phải Tục:
Kính Thưa
Kính Thưa
Kính thưa công chúa Kim
Cương,
Trẫm từ vô tận ven đường
ngồi đây.
Tờ thư rất mực móng dày,
Làm sao định nghĩa đêm
ngày yêu nhau?
Kim Cương biết Bùi Giáng lúc khoảng 19 tuổi khi còn theo đoàn cải lương của
bà Bảy Nam. Thật ra, ông chú ý đến KC trong một đám cưới của đôi bạn Hạnh -
Thùy. Sau đám cưới, một hôm Thùy bảo KC: "Có một ông giáo sư Đại học
Văn khoa, đi học ở Đức về, ái mộ chị lắm, muốn đến nhà thăm chị". KC
trả lời: "Ừ, thì mời ổng tới".
Hóa ra là Bùi Giáng, lúc ấy đang dạy học, cũng áo quần tươm tất chứ chưa có
"điên điên" như sau này. Bùi Giáng lui tới, mời KC lên xe đạp ông chở
đi chơi, rồi lại cầu hôn... Bởi sau vài lần tiếp xúc, bà thấy ở ông toát lên
cái gì đó "kỳ kỳ", bất bình thường, nên bà sợ.
Đeo đuổi mãi không được, Bùi Giáng thở dài nói: "Thôi, chắc cô
không ưng tôi vì tôi lớn tuổi hơn cô (Bùi Giáng lớn hơn KC mười mấy
tuổi), vậy cô hứa với tôi là sẽ ưng thằng cháu của tôi nhé. Nó trẻ, lại
đẹp trai, học giỏi". Kim Cương ngần ngừ: "Thưa anh, chuyện
tình cảm đâu có nói trước được. Tôi không dám hứa hẹn gì đâu, để chừng nào gặp
nhau hẵng tính...". Ý bà muốn hoãn binh. Nhưng Bùi Giáng đã đùng đùng
dắt cháu tới. Trời ơi, hóa ra đó là thằng nhỏ mới... 8 tuổi. KC hết hồn. Thôi
rồi, ổng đúng là không bình thường!
1. Người điên uống rượu
Uống và say nói lăng
nhăng
Miệng mồm lí nhí thằn
lằn đứt đuôi
Tâm can chân thể chôn
vùi
Mặt trời không mọc với
người lem nhem
Còn đâu nguyệt tỏ bên
thềm
Ôi người uống rượu còn
thêm điên rồ
2. Ông điên
Ông điên từ bữa hôm qua
Tới hôm nay nữa gọi là
ba hôm
Thanh thiên về dự hội
đàm
Thành thân thiên hạ muôn
vàn mai sau
Ông điên từ một lần đầu
Tới lần đuôi đứt ruột
rầu rĩ đau
Tuyệt mù biển cạn sông
sâu
Bụi hồng tản mác trước
sau bây giờ
3. Dzách
Nỗi buồn nỗi khổ đời xưa
Nỗi sung sướng đến móc
mưa bất ngờ
Đời xưa đất đá đều đờ
đẫn điên
Đời này đất đá cằn khô
Điên duỗi dọc, điên ngửa
nghiêng
Điên là hạnh phúc thần
tiên ở đời
Điên rồi rốt cuộc hỡi ôi
Cũng đành chấm dứt lìa
đời hết điên
4. Thơ làm sau 1975, không có đề
Ngày nay hạ quyết tâm
rồi
Về trần thế bốc lột
người thế gian
Tình yêu đã lỗi muôn vàn
Chỉ còn bốc lột vạn ngàn
máu tim…
Mỗi năm mồng một ra
giêng
Con dẫn ông dạo suốt
miền vực khu
Khu này Bình Thạnh quận
khu
Khu trên Gò Vấp tuyệt
trù lưu phong
Dưới kia Bà Chiểu Lăng
Ông
Lên xe buýt thẳng dông
chơi Sài Gòn.
(Bài viết của Nguyễn Ngọc Chính, MN sưu tầm qua mail của bạn gửi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét