Ta chướng nghiệp nên chi say nhân thế
Lại lang thang phá hỏng cuộc ngu ngơ
Vùng biển lớn hay nương dâu tơi tả
Cớ can chi luận chuyện giữa mơ hồ
Chiều bóng đỗ lòng ta càng quạnh vắng
Một ly cười rồi lại một ly nghiêng
Nâng một chén sầu dâng thêm mấy khúc
Khối u tình vương giữa khói mây đen
Cái con mắt khóe dài khô nứt nẻ
Sao vẫn còn vị mặn giữa đêm khuya
Ngày theo tháng trôi dài nơi quán vắng
Ở phương nao ai còn tỉnh ai say?
Ta với bạn như nhiên trong mộng ảo
Hay mê man nơi con sóng dập dềnh
Tình cũng có lúc hòa theo mưa nắng
Mà hồn hoang lạnh giá tự bao giờ
Bước xiêu vẹo tìm về nơi núi cũ
Không khóc cười lặng lẽ giữa đường trăng
Vành khăn cũ quấn hoài trên mái tóc
Đã phai màu bạc thếch với thời gian.
Miên Như
30/3/2012
Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5 nhận xét:
Bác say rồi. Về thôi...
Uống hiều quá nên say thiệt dzồi Cụ Chần ạ! Thuyền chìm tại bến chứ biết về đâu, bởi quán chính là nhà mình mà!
Kỷ niêm 55 năm khoa Toán, ĐHSP Huế:
http://www.facebook.com/people/Khoa-To%C3%A1n-%C4%90hsp-Hu%E1%BA%BF/100001444754698
chưa thấy mặt en
lấn bấn nữa rồi, khôn thoát nổi!
nửa ly thôi, ngàn dặm khó quay đầu
bạn ở quê nhà say : vô quán
ta tỉnh tình tinh... rượu chỗ nào!
@TCL: Ta luẩn quẩn xó nhà say là tỉnh;
Chuyện tới lui, bè bạn hỏi men cay!
Đăng nhận xét