Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

Vô đề



Cũng chừng như ấy mà thôi
Một con đường nhỏ
một đồi hoang vu
Khắp miền non nước vào thu
Chưa nguôi tiếng khóc
bỗng như phiêu bồng
Suối xa nghe thoảng hư không
Lan trong ký ức mịt mùng hoang sơ
Ngàn xưa và một chữ ngờ
Có không ảo thực lờ mờ thế nhân.

Cảm tác sau khi đọc bài ‘Ca sĩ’, ‘Gió thổi đồi tây hay đồi đông’ của PCThiện trên blog Trần Phan. 10:02 08/4/2010

6 nhận xét:

Nặc danh nói...

Cháu cũng có kỷ niệm với bài "Ngày sanh của rắn"- PCT. Một chuyện tình [không hẳn là tình] bảng lảng buồn chú àh. Haizz...

Miên Như nói...

Đọc PCT và BG cũng như người nhà quê đi tàu cao tốc vậy, thấy thì có thấy loáng thoáng, nhưng có ai hỏi thấy cái gì thì lại không thể trả lời được.
'Ảo thực lờ mờ'.

Nặc danh nói...

Chú Miên còn thấy loáng thoáng chứ cháu thì chẳng chộ ra cái chi hết.
Nhắc tới BG, cháu lại nhớ một vài câu chuyện (có thể gọi là giai thoại)được một chú giang hồ (đã từng có kỳ tích lang thang chơi bời cùng Bùi lão tiên sinh suốt 60 ngày ròng rã) kể lại. Vui lắm chú àh.
"Giang hồ mê chơi quên quê hương"

Miên Như nói...

Người mà đã từng rong chơi với Cụ BG 60 ngày là một Đại cao thủ giang hồ. Được nói chuyện với mấy vị ấy cũng là quý hóa lắm VK à. Nếu kiếp sau còn tái sinh ở cõi nhân gian này thì hày cố sống như Cụ BG.

h nói...

Cũng đành chừng đó rồi thôi
Đêm thu xa ngái mây trôi cuối đèo
Chòng chành một cõi cheo leo
Về miền ký ức dõi theo mịt mùng
Nắng phai trên đỉnh chập chùng
Hư không ngăn bước nghìn trùng dấu chân

hoasenvang nói...

Hi, viết có cái tên mà cũng sót mấy chữ, bá đóng làm mờ mịt cả rùi.