Thứ Ba, 2 tháng 3, 2010

Hết thuốc

Câu chuyện thứ nhất:
Chị Bảy hốt hoảng chở ông chồng đến Trạm y tế xin tiêm phòng bệnh dại.
Cô y tá hỏi: Thế chồng chị bị chó dại cắn à?
Chị Bảy lẩm bẩm: Dạ không phải chó dại cắn, cũng không phải mèo dại, chuột dại, rắn dại cắn. Nhưng cứ đến khoảng 4 giờ chiều lão lại lên cơn và đi ra khỏi nhà cho đến chín mười giờ tối mới về cô ạ.
Cô y tá hỏi: Thế chị có thấy dấu cắn nào trên người chồng chị không?
Chị Bảy: Dạ có dấu răng người và dấu son.
Cô y tá: Ồ thế thì chồng chị bị một loại bệnh dại mà Trạm y tế chúng tôi hết thuốc.

Câu chuyện thứ hai:
Có một lần bọn tôi mời bạn bè cũ, cùng học trường làng từ thuở mặc quần đùi đi chân đất gặp mặt, nhân có mạnh thường quân ở xa về. Tham dự buổi họp có hơn mươi bạn, trong đó có một bạn ngày xưa học đến nửa lớp ba là nghỉ học và làm hai lúa đến bây giờ.
Buổi gặp mặt được tổ chức trong một nhà hàng sang trọng. Nửa chừng hai lúa hỏi đi xả bầu tâm sự chổ nào, nhân viên nhà hàng hướng dẫn cho hai lúa rất lịch sự. Xong việc ấy hai lúa trở ra và cười ngặt nghẹo, anh em chẳng ai hiểu chuyện gì. Càng hỏi, hai lúa càng cười sặc sụa.
Một lúc, sau khi cười đả đời, hai lúa bèn nói:
“Tui tưởng thành phố văn minh lịch sự như ri, thì trình độ chữ nghĩa cũng cao lắm chứ, hóa ra không phải vậy”.
Anh em chưa kịp hiểu hai lúa tiếp: “Cái chổ xả e dành cho Nam mà viết sai thành chữ dành cho Man, còn cái chổ dành cho Vợ nam lại viết VVo man. Thật là trình độ văn hóa thấp quá, không ra răng cả!”

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Xào nấu quá hay! Nhưng nên viết hoa Hai Lúa.VB

Trần Phan nói...

Bó tay! Thật tình không biết ai có "trình độ văn hóa thấp quá, không ra răng cả!"? Một câu chuyện thật thú vị và có nhiều điều đáng suy ngẩm.

Miên Như nói...

Câu chuyện tào lao trên bàn nhậu viết lại vì không biết viết chi.