Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2009

Tào lao bè bạn



Tào lao bè bạn, Càm ràm vợ con!
(Niệm Thắng Đê Hùng Thọ Thịnh)
Đoản khúc viết tặng cho cho các bạn tôi.
Đôi khi quá vui với bạn bè rồi sau đó là một khoảng trống bao la, đôi khi khát khao được ngồi với bạn để tâm sự tào lao về muôn loài, muôn sự trong cõi không. Thế rồi vui, thế rồi buồn, thế rồi cười, thế rồi khóc; vui gì? buồn gì? khóc gì? cười gì? tự mỗi chúng ta nghiệm cho mình. Tôi lén học được một chút nhỏ nhoi bên ngoài lều cỏ trong rừng rú hoang sơ, nên đôi khi tự mình dừng lại, không muốn tới, không muốn lui, không muốn lên, không muốn xuống, không muốn được, không muốn mất, không muốn khóc, không muốn cười, không muốn chi cả. Nhiều lúc chỉ muốn được ngồi với một người hoặc với hai ba người bạn bên bờ sông, nhấm nháp ly bia nói dăm ba câu vu vơ, im lặng ngắm nhìn dòng nước thong dong chảy. Cũng nhiều lúc muốn quay về với mái tranh xưa, hoặc lặng lẽ ngồi bên góc hiên nhà nhâm nhi vài ba kỷ niệm để thấy lòng thanh thản hơn. Tôi không vui khi thấy bạn buồn, tôi không cười khi thấy bạn khóc, tôi không đi chơi đâu cả khi thấy bạn ngồi đó một mình. Tôi viết cho tôi, tôi nói với tôi, tôi cố hiểu tôi và tôi mong rằng tôi sẽ là một chút gì đó của bạn hoặc chẳng là cái gì cả của bạn nhưng tôi và bạn sẽ mãi nhớ nhau khi xa cách. Dừng lại thật sự là cần thiết cho cuộc mộng du ảo ảnh này, bởi vì tất cả đều không có thực; dừng lại vì đôi khi không biết đi đâu vậy thôi; dừng lại để định hướng cho chặng đoản du mộng mị tiếp theo, dừng lại để loại bớt những hành trang cũ kỷ, dừng lại thưởng thức những báu vật có sẵn trong gói hành trang xưa; dừng lại để tĩnh tâm không nên kiếm tìm nữa những thứ mà ta đã có sẵn tự bao giờ.
"Tôi chẳng thể gửi bạn
bông hoa duy nhất trong sắc Xuân tràn đầy
Xin mở toang cửa,
nhìn bốn phương trời.
Và thu nhặt ngay trong vườn nhà mình hoa nở rộ,
những kỷ niệm ngát hương
của bông hoa trăm năm về trước đã tàn phai.
Tim dạt dào nguồn vui,
có thể bạn sẽ cảm thấy hân hoan,
niềm hân hoan sinh thú ca vang
một sớm mùa Xuân
gửi qua trăm năm
tiếng nói yêu đời."
(Thơ R.Tagore)
Bây giờ tôi chỉ có được chừng ấy hành trang và xin gửi tặng bạn trong những ngày hè oi bức của tháng sáu trời không mưa.
Miên Như
Huế, 10h25 21/6/2009

Không có nhận xét nào: