Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

Tự tình

Được mất là cái không có thực nhưng đôi khi tôi thơ thẩn đi tìm những dĩ vãng đã phôi pha theo năm tháng.

Khi nhìn dòng Hương êm đềm, trong xanh lờ lững trôi dưới đêm trăng thanh bình và tinh khiết tôi bỗng nhớ về khu rừng ngày xưa, nơi bạn bè tôi bây giờ vẫn còn thao thức bên song để làm mới lại những gì đã làm 30 năm qua.

Nhạt nét hào hoa
Kể từ bẻ phấn, quẳng nghiên,
Gói trang sách cũ, bó thiên chương vàng.
Kể từ vó ngựa lỡ làng,
Trăng thong dong suối, mây lang thang đồi.
Bên sông bóng hạc chiều vơi,
Nắng gầy đỉnh Ngự, phụng rời rã sương.
Tìm vui đá sỏi công trường,
Hào hoa nhạt nét, phong sương ngất trời.
Lục trong ký ức mù khơi,
Dấu hài kỷ niệm, một thời phôi pha.
Bút nghiên, duyên cũ nhạt nhoà,
Góc hiên lẫn lộn cỏ hoa thế tình.
Đôi khi cảm nghĩa nhân sinh,
Tạc thù chén bạn, chén mình nồng cay.
Ra về lãng đãng men say,
Nửa đêm tỉnh giấc tháng ngày gần xa.
Đôi khi thèm tiếng chim ca,
Lên non bỏ lại âm ba muộn phiền.
Ra đi rừng núi bình yên,
Quay về phố thị đã im lìm rồi.
Gương trăng trở giấc rạng ngời,
Thềm xưa mấy giọt sương rơi mơ hồ.

Miên Như

Không có nhận xét nào: